Chuyện xảy ra vào thời Lê trên nước Đại Việt, tại cung điện của Thủy Tinh.
Ngày hôm ấy cung điện của Thủy Tinh nhộn nhịp hơn hẳn. An ninh được tăng cường nghiêm ngặt gấp 3 lần ngày thường.
Nghe nói Thủy Tinh đã bắt được kẻ đứng đằng sau vụ thất bại của chàng trong việc cầu hôn Mỵ Nương 1600 năm trước.
Kẻ bị bắt chính là người đã “𝐥𝐨𝐛𝐛𝐲” các lạc hầu, lạc tướng của vua Hùng bằng các món đồ “hàng hiệu xách tay” từ Trung Hoa, Tây Vực, Bát Đa, Thiên Trúc; gài truyền đơn vận động vào bánh chưng, bánh dày hiệu Lang Liêu và dưa hấu hiệu Mai An Tiêm trên bàn tiệc; để cuối cùng nhà vua đưa ra lời thách cưới thiên vị: “Voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao”.
Thủy Tinh rít qua kẽ răng:
– Một nghìn sáu trăm năm đã qua, ta vẫn chưa nguôi được cơn giận này. Chính tên dẻo mỏ này đã làm cho lão già kia đưa ra lời thách cưới ghê gớm ấy. Nay các khanh hãy đưa ra những hình phạt ghê gớm nhất cho tên này!
Cận thần 1:
– Khải bẩm hoàng thượng, tên này phải chịu một hình phạt đau đớn và kéo dài mãi mãi. Thần có nghe bên Hy Lạp có hình phạt cho các nàng Danaids: phải đội nước lên đầu về đổ đầy vào một cái vạc lớn. Nhưng cái vạc này thủng trăm lỗ nên hắn phải đổ mãi, đổ mãi mà không bao giờ hoàn thành được công việc này. Hoặc hãy trừng phạt hắn như thần Zeus trừng phạt Sisiphus: lăn một tảng đá lên đỉnh dốc, cứ lên gần đến đỉnh thì viên đá lại lăn xuống và hắn lại phải bắt đầu lại.
Thủy tinh:
– Chẳng có gì độc đáo. Chả phải tên Dã Tràng đã làm thế cả nghìn năm nay sao? Vả lại, như thế chỉ trừng phạt được một mình hắn, chỉ trừng phạt được thể xác và hắn có thể dừng lại khi hắn muốn.
Cận thần 2:
– Khải bẩm hoàng thượng, tên này phải chịu một hình phạt đau đớn và kéo dài mãi mãi. Hắn sẽ đói khát cả đời. Khi khát, hắn cứ bưng nước lên miệng uống thì nước trôi đi mất. Khi đói, hoa quả đầy trước mặt nhưng cứ vươn tay ra thì cành cây lại tự kéo lên cao.
Thủy tinh:
– Chẳng có gì độc đáo. Cái này ở địa ngục của người Ki Tô chẳng phải đang diễn ra hay sao? Ngươi đổ đầy thức ăn trước mặt hắn rồi phát cho hắn một cái thìa cực dài, hắn có muốn cũng chẳng ăn uống được. Có gì mới đâu? Cũng đừng lôi vạc dầu, tứ mã phanh thây hay cắt lưỡi tới tận cuống ra nữa, xưa rồi Diễm ơi!
Cận thần 3:
– Khải bẩm hoàng thượng, tên này phải chịu một hình phạt đau đớn và kéo dài mãi mãi. Hắn phải làm việc liên tục không ngừng nghỉ. Khi khát, cứ bưng nước lên miệng là có người gọi điện, uống cũng không yên.
Khi ăn, cứ đưa thức ăn lên miệng là có người réo, ăn cũng không được. Lúc nào đầu óc hắn cũng nghĩ về công việc nên có ăn mà không biết mình ăn, có uống mà không biết mình uống, có bế con hay đi chơi với người yêu cũng không toàn tâm toàn ý. Hắn không còn biết thế nào là hạnh phúc.
Hắn sẽ phải đọc, xem, nghe không ngừng nghỉ, nếu không sẽ bị tụt hậu. Hắn sẽ không bao giờ được nghỉ ngơi bởi công việc sẽ theo hắn cả ngày nghỉ, cả ngày lễ.
Không những hắn không hạnh phúc mà cả gia đình hắn cũng thế. Hắn sẽ bị gia đình chỉ trích, đay nghiến; bạn bè xa rời.
Dạ dày hắn sẽ đau, mắt sẽ lồi ra, tay gõ bàn phím đến rã rời, liên tục bị deadline bám đuổi; ốm cũng không có thời gian đi bệnh viện. Rồi người ta nợ tiền hắn, quỵt tiền hắn, ăn cắp ý tưởng của hắn, hứa rồi lại nuốt lời với hắn.
Hắn sẽ ôm sân hận trong lòng mà không được nói ra. Hắn sẽ sống mà như chết. Hắn sẽ…
Thủy tinh:
– Thôi, thôi ngươi đừng nói nữa, ta sởn hết gai ốc lên rồi. Vậy ta bắt hắn làm gì đây?
Và thế là 𝐏𝐑 đã trở thành hình phạt ác nghiệt nhất trong lịch sử loài người.